7 tháng 10, 2014

Thứ Tư Tuần XXVII Thường Niên

------------ BÀI ĐỌC I ------------
Lời Chúa trích trong thư của Thánh Phao-lô Tông đồ gởi tín hữu Ga-lát

(1) Rồi sau mười bốn năm, tôi lại lên Giê-ru-sa-lem một lần nữa cùng với ông Ba-na-ba; tôi cũng đem theo anh Ti-tô đi với tôi.
(2) Tôi lên đó vì được Thiên Chúa mặc khải, và đã trình bày cho người ta Tin Mừng tôi rao giảng cho dân ngoại, cách riêng cho các vị có thế giá, vì sợ rằng tôi ngược xuôi, và đã ngược xuôi vô ích.
(7) Trái lại, các ngài thấy rằng tôi đã được uỷ thác nhiệm vụ loan báo Tin Mừng cho những người không được cắt bì, cũng như ông Phê-rô được uỷ thác nhiệm vụ loan báo Tin Mừng cho những người được cắt bì.
(8) Thật vậy, Đấng đã hoạt động nơi ông Phê-rô, biến ông thành Tông Đồ của những người được cắt bì, cũng đã hoạt động biến tôi thành Tông Đồ các dân ngoại.
(9) Vậy khi nhận ra ân huệ Thiên Chúa đã ban cho tôi, các ông Gia-cô-bê, Kê-pha và Gio-an, những người được coi là cột trụ, đã bắt tay tôi và ông Ba-na-ba để tỏ dấu hiệp thông: chúng tôi thì lo cho các dân ngoại, còn các vị ấy thì lo cho những người được cắt bì.
(10) Chỉ có điều này là chúng tôi phải nhớ đến những người túng thiếu, điều mà tôi vẫn gắng làm.
(11) Nhưng khi ông Kê-pha đến An-ti-ô-khi-a, tôi đã cự lại ông ngay trước mặt, vì ông đã làm điều đáng trách.
(12) Thật vậy, ông thường dùng bữa với những người gốc Dân Ngoại trước khi có những người của ông Gia-cô-bê đến; nhưng khi những người này đến, ông lại tránh né và tự tách ra, vì sợ những người được cắt bì.
(13) Những người Do-thái khác cũng theo ông mà giả hình giả bộ, khiến cả ông Ba-na-ba cũng bị lôi cuốn mà giả hình như họ.
(14) Nhưng khi tôi thấy các ông ấy không đi đúng theo chân lý của Tin Mừng, thì tôi đã nói với ông Kê-pha trước mặt mọi người: "Nếu ông là người Do-thái mà còn sống như người dân ngoại, chứ không như người Do-thái, thì làm sao ông lại ép người dân ngoại phải xử sự như người Do-thái?" (Gal 2, 1-2. 7-14)

------------ PHÚC ÂM ------------
Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo Thánh Lu-ca

(1) Có một lần Đức Giê-su cầu nguyện ở nơi kia. Người cầu nguyện xong, thì có một người trong nhóm môn đệ nói với Người: "Thưa Thầy, xin dạy chúng con cầu nguyện, cũng như ông Gio-an đã dạy môn đệ của ông."
(2) Người bảo các ông: "Khi cầu nguyện, anh em hãy nói:
"Lạy Cha, xin làm cho danh thánh Cha vinh hiển, triều đại Cha mau đến,
(3) xin Cha cho chúng con ngày nào có lương thực ngày ấy;
(4) xin tha tội cho chúng con, vì chính chúng con cũng tha cho mọi người mắc lỗi với chúng con, và xin đừng để chúng con sa chước cám dỗ." (Lc 11, 1-4)
                              
--------------------------------------------------------------------------------
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Nguyên tắc và hành động
       
- Hành động muốn nhất quán phải theo một nguyên tắc, chứ không tùy hứng lúc nào muốn làm thì làm khi nào không muốn thì không làm. Trong một cộng đòan cũng thế, có một số nguyên tắc và qui luật tất cả mọi người phải giữ thì mới có sự hòa điệu trong cộng đòan. Nếu để mặc ai muốn làm gì thì làm thì cộng đòan sẽ bị xáo trộn và mất trật tự.

- Trong việc giáo dục cũng thế, để việc giáo dục các con trong gia đình có hiệu quả, cha mẹ cần đồng ý với nhau một số qui tắc và triệt để tuân theo. Nếu cha mẹ giáo dục tùy hứng và không đồng nhất, con cái dễ bị lẫn lộn không biết cái gì tốt cái gì xấu, không biết phải theo ai và làm khi nào. Kết quả có thể con cái sẽ sống buông thả mà không cần theo luật lệ.

- Trong Giáo Hội sơ khai cũng có những vấn đề như thế. Bài đọc I trình bày sự cách biệt giữa người Do Thái và Dân Ngọai, một bên là Phaolô bên kia là Phêrô, một số các Tông Đồ, và những người thuộc giới cắt bì. Trong Phúc Âm, khi được yêu cầu dạy cho các môn đệ biết cách cầu nguyện, Chúa đã dạy cho các ông cách cầu nguyện trong Kinh Lạy Cha. Kinh này tóm tắt một số các nguyên tắc quan trọng và cần thiết khi một người cầu nguyện với Thiên Chúa.

KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:

[1] Bài đọc I: Cần hành động theo qui tắc để bảo vệ sự hiệp nhất trong Giáo Hội.

[1.1] Ý ngay lành của Phaolô: Sự hiệp nhất trong Giáo Hội là một trong những đề tài quan trọng của các Thư Phaolô. Trong trình thuật hôm nay, thánh Phaolô muốn hiệp thông với Giáo Hội tại Jerusalem nên ngài, cùng với Barnaba và Titus, lên đó để trình bày cho Phêrô, người lãnh đạo Gíao Hội, và một số những người có thế giá trong Giáo Hội, về Tin Mừng mà ngài rao giảng cho Dân Ngọai. Mục đích của ngài là để cho có sự thống nhất trong đạo lý để đừng gây ngộ nhận cho các tín hữu mới trở lại theo Chúa.

[1.2] Mỗi người có một sứ vụ khác nhau trong việc rao giảng cùng một Tin Mừng.

- Trong kế họach của Thiên Chúa, Phaolô được Chúa trao sứ vụ rao giảng Tin Mừng cho những người không cắt bì (Dân Ngọai); trong khi Phêrô được Chúa trao sứ vụ rao giảng Tin Mừng cho những người cắt bì (Do Thái). Sứ vụ tuy có khác nhau nhưng Đấng đã hoạt động nơi ông Phê-rô, biến ông thành Tông Đồ của những người được cắt bì, cũng đã hoạt động biến Phaolô thành Tông Đồ các Dân Ngoại.

- Phải biết tôn trọng sứ vụ của người khác trong việc rao giảng Tin Mừng: Khi nhận ra ân huệ Thiên Chúa đã ban cho Phaolô, các ông Giacôbê, Phêrô và Gio-an, những người được coi là cột trụ, đã bắt tay Phaolô và Barnaba để tỏ dấu hiệp thông: Phaolô và Barnaba thì lo cho các Dân Ngoại, còn Phêrô, Giacôbê và Gioan thì lo cho những người được cắt bì. Một điều chung tất cả cùng nêu lên là phải nhớ đến những người túng thiếu.

[1.3] Để việc rao giảng Tin Mừng có hiệu quả, những người lãnh đạo phải hành động theo những nguyên tắc nhất định. Một ví dụ cụ thể là sự xung đột tường thuật hôm nay: Theo nguyên tắc: “Không còn chuyện phân biệt Do-thái hay Hy-lạp, nô lệ hay tự do, đàn ông hay đàn bà; nhưng tất cả anh em chỉ là một trong Đức Ki-tô”(Gl 3:28-28), nhưng hành động của các Tông Đồ và đám đông rất khác nhau:

- Hành động của Phêrô: Ông thường dùng bữa với những người gốc Dân Ngoại trước khi có những người của ông Giacôbê đến; nhưng khi những người này đến, ông lại tránh né và tự tách ra, vì sợ những người được cắt bì.

- Hành động của đám đông: Những người Do-thái khác cũng theo ông mà giả hình giả bộ, khiến cả ông Barnaba cũng bị lôi cuốn mà giả hình như họ.

- Hành động của Phaolô: Khi ông Phêrô đến Antiôchia, Phaolô đã cự lại Phêrô ngay trước mặt, vì ông đã làm điều đáng trách và không đi đúng theo chân lý của Tin Mừng. Phaolô đã sửa sai Phêrô trước mặt mọi người: "Nếu ông là người Do Thái mà còn sống như người Dân Ngoại, chứ không như người Do Thái, thì làm sao ông lại ép người Dân Ngoại phải xử sự như người Do Thái?"

[2] Phúc Âm: Sự quan trọng của cầu nguyện trong Tin Mừng Luca.

[2.1] Không phải ai cũng biết cách cầu nguyện: Theo phong tục của Do Thái, các Rabbi thường dạy cho các môn đệ một kinh đơn giản để họ có thể dùng hằng ngày để cầu nguyện. Gioan Tẩy Giả cũng làm như thế cho các môn đệ của ông. Và hôm nay, một người trong nhóm môn đệ của Chúa Giêsu cũng đến và nói với Người: "Thưa Thầy, xin dạy chúng con cầu nguyện, cũng như ông Gioan đã dạy môn đệ của ông." Lý do tại sao phải dạy là vì các môn đệ không biết cách cầu nguyện làm sao cho đúng: cái gì cũng xin, xin những điều hại cho người khác, chỉ biết ích kỷ xin cho mình …

[2.2] Chúa Giêsu dạy cho môn đệ cách cầu nguyện: Người bảo các ông: "Khi cầu nguyện, anh em hãy nói: "Lạy Cha, xin làm cho danh thánh Cha vinh hiển, triều đại Cha mau đến, xin Cha cho chúng con ngày nào có lương thực ngày ấy; xin tha tội cho chúng con, vì chính chúng con cũng tha cho mọi người mắc lỗi với chúng con, và xin đừng để chúng con sa chước cám dỗ."
Quan sát những lời dạy của Chúa Giêsu, chúng ta nhận thấy có những nguyên tắc sau:

(1) Những gì liên quan tới Thiên Chúa: Trước tiên, lời cầu nguyện được dâng lên Thiên Chúa là Cha chứ không phải bất cứ ai khác; Người luôn yêu thương và quan tâm đến nhu cầu của con cái mình. Tất cả những gì thuộc Thiên Chúa phải được con người quan tâm đến trước những nhu cầu của cá nhân con người: xin làm cho thánh danh Cha vinh hiển chứ không xin làm vinh danh con, xin cho triều đại Cha mau đến chứ không xin cho triều đại của con đến trước Cha. Cầu nguyện nhưng cũng nhận ra bổn phận của người con: làm vinh danh Cha và làm cho triều đại Cha mau đến bằng những công việc và cách sống của mình; để mọi người nhìn thấy và ngợi khen Cha trên trời.

(2) Những gì liên quan tới con người: cả quá khứ, hiện tại, và tương lai.

- Hiện tại: Xin Cha cho chúng con ngày nào có lương thực ngày ấy;

- Quá khứ: Xin tha tội cho chúng con, vì chính chúng con cũng tha cho mọi người mắc lỗi với chúng con.

- Tương lai: Và xin đừng để chúng con sa chước cám dỗ.

--------------------------------------------------------------------------------
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:

- Chúng ta phải hành động theo những nguyên tắc nhất định trong đời sống cá nhân, gia đình, và cộng đòan; để bảo vệ sự hiệp nhất của tập thể. Cần hiểu biết lý do và sự quan trọng của các nguyên tắc trước khi hành động và dạy người khác làm như thế.

- Chúng ta cần phải nhận ra và tôn trọng sứ vụ của mọi người trong kế họach cứu độ của Thiên Chúa.

************
Viết bởi LM. Anthony Đinh Minh Tiên, OP
************

copied from loinhapthe.com

2 nhận xét :

  1. [SUY NIỆM]

    Có nhiều định nghĩa về con người.
    Con người là con vật biết sử dụng các dụng cụ.
    Con người là con vật biết suy nghĩ đắn đo.
    Nhưng như thế vẫn chưa đủ.
    Phải định nghĩa con người là con vật biết cầu nguyện,
    nghĩa là có khả năng lắng nghe và đáp lời Thiên Chúa.
    Con người là sinh vật biết chuyện trò với Tạo Hoá.
    Cầu nguyện không phải là nói với một sự vật, một ý tưởng,
    nhưng là nói với một Ðấng siêu vượt tôi,
    mà lại rất gần gũi thân thương và biết tôi.
    Ðấng ấy nói với tôi và nghe được lời tôi nói.
    Có nhiều tâm tình khi ta cầu nguyện:

    thống hối, tri ân, ca ngợi, thờ lạy, dâng hiến, nài xin.
    Nài xin chẳng phải là điều hạ giá con người.
    Con người cảm nghiệm được thân phận mong manh,
    nên khiêm hạ đi tìm sự nâng đỡ.
    Xin cho chúng con bánh cần dùng mỗi ngày.
    Bánh vật chất, bánh tinh thần, Bánh Thánh Thể.
    Bánh cho chúng con sự sống.
    Xin tha thứ tội chúng con,
    để chúng con được sống bình an sau những va vấp.
    Xin đừng để chúng con sa chước cám dỗ.
    Cơn cám dỗ lớn nhất là chỉ sống cho mình,
    và khép lại trước Thiên Chúa và anh em.
    Quỳ xuống cầu xin là thái độ của người biết mình,
    biết những gì mình có thể làm được,
    và biết những gì nằm ngoài tầm tay của mình.
    Khi tương quan giữa Mỹ và Irak căng thẳng cực độ,
    Tổng thư ký Liên Hiệp Quốc Kofi Annan đã tới Bagdad
    để thuyết phục phía Irak ký vào bản thoả thuận.
    Lúc trở về, ông nói: “Tôi đặc biệt đã cầu nguyện nhiều.
    Ðừng bao giờ đánh giá thấp sức mạnh của sự cầu nguyện.”
    Chẳng phải chỉ cầu nguyện khi gặp chuyện khó.
    Ðể hít thở bình thường cũng cần đến ơn trên.

    Cần có thái độ kiên trì khi cầu nguyện.
    Hãy cứ gõ cửa nhà Chúa trong đêm mịt mù.
    Cần tập đứng đợi, tập quấy rầy Chúa.
    Thế nào Ngài cũng mở cửa và cho mọi sự ta cần.
    Hãy để Ngài tự do cho vào lúc và theo cách Ngài muốn,
    dù điều đó không hợp với ước mơ của ta.
    Lắm khi ta có cảm tưởng Ngài không nhận lời.
    Có thể vì lời nài xin của ta đầy tính ích kỷ,
    hay vì Ngài muốn dành cho ta một ơn lớn hơn.
    Xin Ðức Giêsu dạy ta biết cách cầu xin,
    đưa ta ra khỏi những bận tâm hẹp hòi về chính mình,
    để thấy những nhu cầu lớn lao của Hội Thánh.

    Ơn cao cả nhất mà chắc chắn Cha muốn ban cho ta
    đó là Chúa Thánh Thần.
    Có Thánh Thần là có niềm vui, sức mạnh, ánh sáng, sự sống.
    Có khi nào ta nài xin Cha ban Thánh Thần chưa?

    ************
    Viết bởi LM. Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
    ************

    copied from hdgmvietnam.org

    Trả lờiXóa
  2. [LỜI CẦU NGUYỆN]

    Con tạ ơn Cha vì những ơn Cha ban cho con,
    những ơn con thấy được,
    và những ơn con không nhận là ơn.
    Con biết rằng
    con đã nhận được nhiều ơn hơn con tưởng,
    biết bao ơn mà con nghĩ là chuyện tự nhiên.
    Con thường đau khổ vì những gì
    Cha không ban cho con,
    và quên rằng đời con được bao bọc bằng ân sủng.
    Tạ ơn Cha vì những gì
    Cha cương quyết không ban
    bởi lẽ điều đó có hại cho con,
    hay vì Cha muốn ban cho con một ơn lớn hơn.
    Xin cho con vững tin vào tình yêu Cha
    dù con không hiểu hết những gì
    Cha làm cho đời con.

    ************
    Viết bởi LM. Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
    ************

    copied from hdgmvietnam.org

    Trả lờiXóa