------------
BÀI ĐỌC I ------------
Lời
Chúa trích trong thư của Thánh Phao-lô Tông đồ gởi tín hữu Ga-lát
(23) Trước khi đức tin đến, chúng ta bị Lề Luật giam giữ, cho tới khi đức
tin được mặc khải.
(24) Như thế Lề Luật đã thành người giám hộ dẫn chúng ta tới Đức Ki-tô, để
chúng ta được nên công chính nhờ đức tin.
(25) Nhưng khi đức tin đến, thì chúng ta không còn ở dưới quyền giám hộ nữa.
(26) Thật vậy, nhờ đức tin, tất cả anh em đều là con cái Thiên Chúa trong
Đức Giê-su Ki-tô.
(27) Quả thế, bất cứ ai trong anh em được thanh tẩy để thuộc về Đức
Ki-tô, đều mặc lấy Đức Ki-tô.
(28) Không còn chuyện phân biệt Do-Thái hay Hy-Lạp, nô lệ hay tự do, đàn
ông hay đàn bà; nhưng tất cả anh em chỉ là một trong Đức Ki-tô.
(29) Mà nếu anh em thuộc về Đức Ki-tô, thì anh em là dòng dõi ông
Áp-ra-ham, những người thừa kế theo lời hứa. (Gl 3, 23-29)
------------
PHÚC ÂM ------------
Tin
Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo Thánh Lu-ca
(27) Khi Đức Giê-su đang giảng dạy, thì giữa đám đông có một người phụ nữ
lên tiếng thưa với Người: "Phúc thay người mẹ đã cưu mang và cho Thầy bú mớm!"
(28) Nhưng Người đáp lại: "Đúng hơn phải nói rằng: Phúc thay kẻ lắng
nghe và tuân giữ lời Thiên Chúa." (Lc 11, 27-28)
--------------------------------------------------------------------------------
GIỚI
THIỆU CHỦ ĐỀ: Mọi người đều
bình đẳng trước Thiên Chúa.
- Con người thích được hưởng đặc quyền và khi có đặc quyền lại lên mặt
khinh thường người khác: người Do-Thái hãnh diện vì được Thiên Chúa ban Lề Luật
và được làm dân riêng của Thiên Chúa nên khinh thường Dân Ngọai; người tự do
hãnh diện vì sự tự do của mình và đối xử bất công với những người nô lệ; đàn
ông trong các quốc gia Cận Đông hãnh diện về vai trò làm chủ trong gia đình và
khinh thường đàn bà; người làm quan hay có địa vị trong gia đình thường đối xử
với những người trong gia đình ưu tiên hơn những người ngòai gia đình. Những đặc
quyền như thế xảy ra ở mọi nơi và trong mọi lãnh vực; nhưng không thể xảy ra với
Thiên Chúa. Trước mặt Thiên Chúa mọi người đều bình đẳng.
- Trong Bài đọc I, thánh Phaolô tuyên bố xóa bỏ mọi thứ phân biệt: Tất cả
anh em chỉ là một trong Đức Ki-tô; không còn chuyện phân biệt Do-Thái hay Hy-Lạp,
nô lệ hay tự do, đàn ông hay đàn bà.
- Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu tuyên bố: Mọi người đều có thể trở nên mẹ,
anh, chị, em của Thiên Chúa bằng việc nghe và giữ Lời Ngài; đặc ân này không chỉ
dành cho Đức Mẹ mà thôi.
KHAI
TRIỂN BÀI ĐỌC:
[1] Bài đọc I: Mọi người đều bình đẳng trước Thiên Chúa.
[1.1] Vai trò của Lề Luật trong Chương Trình Cứu Độ của Thiên
Chúa: Thánh Phaolô nói: “Trước khi đức tin đến, Lề Luật giữ vai trò của người
giám hộ.” Trong quốc gia Hy-Lạp, người giám hộ “paidagwgo.j” thường là người
tin cậy và lớn tuổi trong số các đầy tớ của chủ nhà. Ông được trao nhiệm vụ hướng
dẫn em bé về phương diện luân lý, làm sao cho em bé học được tất cả những đặc
tính cần thiết để trở nên người trưởng thành tốt lành. Nhiệm vụ mỗi ngày của
ông là đưa đón em bé từ nhà tới trường và từ trường về nhà. Ông không có trách
nhiệm phải dạy em bé học, đó là bổn phận của thầy giáo. Thánh Phaolô lấy hình ảnh
người giám hộ để áp dụng cho Lề Luật: như người giám hộ dắt em bé tới trường
giao cho thầy giáo, Lề Luật cũng hướng dẫn con người tới Chúa Giêsu.
Người Do Thái rất hãnh diện vì Lề Luật và họ từ chối không để cho bất cứ
ai làm giảm giá trị Lề Luật của họ. Đối với họ, con đường duy nhất dẫn tới
Thiên Chúa là giữ cẩn thận tất cả những gì Lề Luật dạy.
[1.2] Vai trò của đức tin trong chương trình cứu độ của Thiên
Chúa: Theo thánh Phaolô, khi một người đã tới được với Chúa Kitô, Lề Luật sẽ
không còn cần nữa. Nhờ đức tin, tất cả mọi người đều là con cái Thiên Chúa
trong Đức Giê-su Ki-tô. Có hai điểm quan trọng thánh Phaolô muốn nhấn mạnh đến ở
đây:
(1) Bí Tích Rửa Tội: Bất cứ ai trong anh em được thanh tẩy để thuộc về Đức
Ki-tô, đều mặc lấy Đức Ki-tô. BT Rửa Tội không chỉ rửa sạch các tội lỗi nhưng
còn làm cho con người được tháp nhập vào thân thể của Chúa Kitô. Biểu tượng của
sự tháp nhập là tấm áo trắng mà người tân tòng được mặc lấy trong ngày Rửa Tội.
(2) Tất cả mọi người đều bình đẳng trong Chúa Kitô: Cũng theo thánh
Phaolô: “Một khi đã thuộc về Chúa Kitô, sẽ không còn chuyện phân biệt Do-Thái
hay Hy-Lạp, nô lệ hay tự do, đàn ông hay đàn bà; nhưng tất cả anh em chỉ là một
trong Đức Ki-tô.” Thánh Phaolô đã đảo ngược tất cả lời cầu nguyện trong phần
Kinh Sáng của người Do-Thái: “Cám ơn Thiên Chúa đã không sinh con ra là người
Dân Ngọai, nô lệ, hay đàn bà.” Tất cả các đặc quyền bị xóa hết khi con người trở
nên một thân thể với Chúa Kitô. Mọi người đều phạm tội và là con nợ trước mặt
Chúa. Tất cả đều cần ơn tha thứ của Thiên Chúa; và mọi khi đã được tha thứ, mọi
người đều bình đẳng với nhau.
[1.3] Mọi người đều có cơ hội trở thành con cháu của tổ phụ
Abraham: Theo thánh Phaolô: Nếu anh em thuộc về Đức Ki-tô, thì anh em là dòng
dõi ông Abraham, những người thừa kế theo lời hứa. Như vậy, đức tin vào Chúa
Kitô làm cho con người trở thành giòng dõi của tổ phụ Abraham, chứ không phải bằng
việc giữ cẩn thận các Lề Luật.
[2] Phúc Âm: Phúc thay kẻ lắng nghe và tuân giữ lời Thiên
Chúa.
[2.1] Đặc quyền được làm Mẹ Chúa: Khi Đức Giêsu đang giảng dạy,
thì giữa đám đông có một người phụ nữ lên tiếng thưa với Người: "Phúc thay
người mẹ đã cưu mang và cho Thầy bú mớm!" Người Việt-Nam cũng quan niệm giống
như người phụ nữ này khi nói “Phúc đức tại mẫu.” Người con được khôn ngoan,
thánh thiện, tài giỏi là do công ơn của bà mẹ đã 9 tháng cưu mang, 3 năm bú mớm.
Không phải chỉ có người phụ nữ nhận ra diễm phúc của Đức Mẹ, sứ thần Gabriel
cũng chào Đức Mẹ trong giây phút Truyền Tin: "Mừng vui lên, hỡi Đấng đầy
ân sủng, Đức Chúa ở cùng bà" (Lk 1:28). Bà Elisabeth, người chị họ của Đức
Mẹ, cũng đã thốt lên: "Em được chúc phúc hơn mọi người phụ nữ, và người
con em đang cưu mang cũng được chúc phúc” (Lk 1:42).
[2.2] Mẹ Chúa cũng phải nghe và giữ Lời Chúa: Nhưng Chúa Giêsu đáp
lại: "Đúng hơn phải nói rằng: Phúc thay kẻ lắng nghe và tuân giữ lời Thiên
Chúa." Thọat nghe những lời này, một người có thể cho là lời khinh thường
Đức Mẹ, vì Chúa đối xử với Đức Mẹ cũng như đối xử với những người khác, chẳng
có gì đặc biệt hơn. Nhưng cuộc đời Đức Mẹ đúng là cuộc đời mà cụ già Simeon đã
tiên báo: “Còn phần Bà, một lưỡi gươm sẽ đâm thấu tâm hồn Bà” (Lc 2:35). Đức Mẹ
cũng phải đồng công chịu đựng đau khổ với Chúa. Trong mọi biến cố, Đức Mẹ không
bao giờ mở miệng trách con; nhưng luôn lắng nghe con và giữ mọi sự trong lòng để
suy niệm (Lk 2:52).
[2.3] Mọi người đều có cơ hội trở nên mẹ, anh/chị/em của Chúa: Đây
là điều đáng mừng cho tất cả chúng ta, vì Chúa Giêsu cho mọi người đều có cơ hội
bình đẳng để trở nên người thân thiết với Ngài. Từ chối không nghe hay không thực
hành Lời Chúa là cách duy nhất không được trở nên mẹ và anh/chị/em của Chúa.
--------------------------------------------------------------------------------
ÁP
DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Tất cả những ai tin vào Đức Kitô và chịu Phép Rửa là trở nên một thân
thể với Ngài; vì thế, mọi phân biệt phải được xóa bỏ: giai cấp, chủng tộc, phái
tính… Mọi người đều là con Thiên Chúa và anh chị em với nhau.
- Tiêu chuẩn được hưởng đặc quyền của Thiên Chúa không giống như tiêu chuẩn
của con người. Ngài mở rộng cho tất cả mọi người chứ không chỉ giới hạn vào một
gia đình, một số người thân quen, hay một quốc gia được chọn.
- Điều kiện để trở nên thân nhân của Chúa là nghe và giữ Lời Chúa. Không
ai được miễn trừ điều kiện này cho dẫu là Mẹ của Thiên Chúa.
************
Viết bởi LM.
Anthony Đinh Minh Tiên, OP
************
copied from
loinhapthe.com
[SUY NIỆM]
Trả lờiXóaThánh Luca hẳn đã dựa vào một nguồn tài liệu riêng
để viết nên đoạn Tin Mừng rất ngắn này.
Khung cảnh có vẻ diễn ra ở ngoài trời, có đám đông dân chúng.
Đức Giêsu đang giảng dạy, còn dân chúng thì nghe.
Bất ngờ có một phụ nữ cất cao giọng mà nói với Ngài rằng:
“Phúc cho lòng dạ đã cưu mang Thầy, và vú đã cho Thầy bú mớm.”
Đây là một lời ca ngợi thân mẫu của Thầy Giêsu.
Người phụ nữ chắc đã rất tâm đắc với những lời Thầy giảng,
nên từ lòng ngưỡng mộ đối với Thầy,
bà đã bật lên lời ngợi khen đối với người mẹ của Thầy.
Bà không ngại nói đến những nét đặc trưng và kín đáo của một người mẹ,
những gì nơi thân xác mẹ cần cho sự sống của con.
Lòng dạ của thân mẫu Thầy đã cưu mang Thầy chín tháng.
Chín tháng đủ để một thai nhi cứng cáp mà nhìn thấy ánh mặt trời.
Chín tháng ấp ủ, mẹ và con gần gũi nhau như là một.
“Và vú đã cho Thầy bú mớm.”
Không phải chỉ chín tháng cưu mang, mà còn ba năm bú mớm.
Mẹ nuôi con bằng chính dòng sữa của mình, sự sống của mình.
để con được lớn lên, có thể đứng đây mà giảng thuyết.
Rõ ràng thân xác mẹ là cái nôi ru cho con lớn lên.
Mẹ vừa lo sinh, vừa lo dưỡng.
Lời khen ngợi của người phụ nữ vang ra cả đám đông.
Khen mẹ chính là khen con một cách gián tiếp.
Phải là một người mẹ tuyệt vời
mới sinh được một người con tuyệt vời đến thế!
Maria có phúc vì Mẹ được chọn để sinh dưỡng Đấng cứu độ.
Bà Êlisabét đã từng lớn tiếng kêu lên mối phúc này (Lc 1, 42) :
“Em có phúc hơn mọi phụ nữ, và phúc cho hoa trái của bụng dạ em.”
Như thế Mẹ có phúc vì Con có phúc.
Đức Giêsu không phản đối hay phủ nhận câu nói của người phụ nữ
đang đứng nghe giảng cùng với đám đông.
Ngài chỉ muốn điều chỉnh cho hợp với bầu khí hiện tại,
khi những người trong đám đông đang ở tư thế lắng nghe.
“Phúc cho những ai lắng nghe và giữ lời của Thiên Chúa.”
Một mối phúc mới tưởng như không liên hệ gì với mối phúc trước,
kỳ thực đó là điều Mẹ Maria đã sống từ lâu.
Ai lắng nghe tiếng Chúa bằng Mẹ? Ai giữ lời Chúa bằng Mẹ?
Trước khi cưu mang Ngôi Lời nơi thân xác,
Mẹ Maria đã đón lấy Lời Chúa vào cuộc đời mình.
Đám đông đang lắng nghe lời Thầy Giêsu.
Họ còn cần tuân giữ lời đó nữa mới được hưởng mối phúc thật sự.
Chúng ta không được ban mối phúc sinh dưỡng Đức Giêsu như Mẹ,
nhưng vẫn được chia sẻ mối phúc nghe và giữ lời Chúa của đám đông.
************
Viết bởi LM. Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
************
copied from hdgmvietnam.org
[LỜI CẦU NGUYỆN]
Trả lờiXóaLạy Mẹ Maria,
khi đọc Phúc Âm,
lúc nào chúng con cũng thấy Mẹ lên đường.
Mẹ đi giúp bà Isave, rồi đi Bêlem sinh Đức Giêsu.
Mẹ đưa con đi trốn, rồi dâng Con trong đền thờ.
Mẹ tìm con bị lạc và đi dự tiệc cưới ở Cana.
Mẹ đi thăm Đức Giêsu khi Ngài đang rao giảng.
Và cuối cùng Mẹ đã theo Ngài đến tận Núi Sọ.
Mẹ lên đường để đáp lại một tiếng gọi
âm thầm hay rõ ràng, từ ngoài hay từ trong,
từ con người hay từ Thiên Chúa.
Chúng con thấy Mẹ luôn đi với Đức Giêsu
trong mọi bước đường của cuộc sống.
Chẳng phải con đường nào cũng là thảm hoa.
Có những con đường đầy máu và nước mắt.
Xin Mẹ dạy chúng con
đừng sợ lên đường mỗi ngày,
đừng sợ đáp lại những tiếng gọi mới của Chúa
dù phải chấp nhận đoạn tuyệt chia ly.
Xin giữ chúng con luôn đi trên Đường-Giêsu
để chúng con trở thành nẻo đường khiêm hạ
đưa con người hôm nay đến gặp gỡ Thiên Chúa. Amen.
************
Viết bởi LM. Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
************
copied from hdgmvietnam.org