30 tháng 9, 2014

Thứ Tư Tuần XXVI Thường Niên

------------ BÀI ĐỌC I ------------
Lời Chúa trích sách Gióp

(1) Bấy giờ ông Gióp lên tiếng nói:
(2) Quả thật, tôi biết rõ thế này: Trước nhan Thiên Chúa, phàm nhân cho mình là công chính thế nào được?
(3) Nếu ai thích tranh luận với Người, thì ngàn lần Người cũng không đáp lại một.
(4) Có ai lòng trí khôn ngoan, sức lực dũng mãnh, đương đầu với Người mà vẫn còn nguyên vẹn?
(5) Người chuyển núi dời non mà chúng không hay, Người lật nhào chúng trong cơn thịnh nộ,
(6) Người làm rung chuyển móng nền cõi đất và cột trụ của nó phải lung lay.
(7) Người ra lệnh là mặt trời không mọc, Người niêm ấn lên các vì sao.
(8) Duy mình Người trải rộng các tầng trời, đạp lên trên ba đào biển cả.
(9) Người làm ra Hùng tinh, Lạp Hộ, chòm Sao Mão và tinh tú Phương Nam.
(10) Người làm nên những điều vĩ đại khôn dò và những điều kỳ diệu không đếm xuể.
(11) Này, Người có đi qua tôi, tôi cũng chẳng thấy, Người có lướt tới, tôi cũng chẳng nhận ra.
(12) Này Người bắt đi, ai giành lại được? Ai dám hỏi Người: "Ngài làm gì thế?"
(14) Chẳng lẽ tôi lại tranh cãi, hay tìm lý để chống đối Người sao?
(15) Cho dù tôi có lý, tôi cũng không tranh cãi, nhưng sẽ xin Đấng xét xử tôi thương xót.
(16) Tôi có kêu cầu và Người đáp lại, tôi cũng chẳng tin là Người nghe tiếng tôi. (G 9, 1-12. 14-16)

------------ PHÚC ÂM ------------
Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo Thánh Lu-ca

(57) Đang khi Thầy trò đi đường thì có kẻ thưa Người rằng: "Thưa Thầy, Thầy đi đâu, tôi cũng xin đi theo."
(58) Người trả lời: "Con chồn có hang, chim trời có tổ, nhưng Con Người không có chỗ tựa đầu."
(59) Đức Giê-su nói với một người khác: "Anh hãy theo tôi!" Người ấy thưa: "Thưa Thầy, xin cho phép tôi về chôn cất cha tôi trước đã."
(60) Đức Giê-su bảo: "Cứ để kẻ chết chôn kẻ chết của họ. Còn anh, anh hãy đi loan báo Triều Đại Thiên Chúa."
(61) Một người khác nữa lại nói: "Thưa Thầy, tôi xin theo Thầy, nhưng xin cho phép tôi từ biệt gia đình trước đã."
(62) Đức Giê-su bảo: "Ai đã tra tay cầm cày mà còn ngoái lại đàng sau, thì không thích hợp với Nước Thiên Chúa." (Lc 9, 57-62)             

--------------------------------------------------------------------------------
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Sự quan phòng của Thiên Chúa
            
Cơn bão Ike rơi xuống Houston, Texas, ngày 5 tháng 9 năm 2008 vừa qua là một ví dụ cho chúng ta thấy uy quyền của Thiên Chúa và sự mỏng giòn của con người. Mặc dù đã biết trước thời gian khi nào xảy ra, tốc độ của gió, chiều rộng của bão, và đã chuẩn bị để đón bão; thế mà cả một thành phố lớn thứ tư trên nước Mỹ đã không ngăn cản được bão và hòan tòan bị tê liệt vì hậu quả của cơn bão này. Tất cả các sinh họat của thành phố bị hủy bỏ, cây cối gẫy đổ khắp nơi, truyền thông và giao thông hầu như tê liệt hòan tòan, hầu hết thành phố chìm trong bóng đêm khi mặt trời lặn xuống. Đấy chỉ là bão cấp 2 và nước không vào thành phố nhiều; nếu là bão cấp 5 thì hậu quả còn tai hại biết chừng nào. Nếu nước cứ tiếp tục dâng như Nạn Hồng Thủy thì còn ai sống sót trên thế gian? Các Bài đọc hôm nay dạy con người biết khả năng hạn hẹp của mình và tin tưởng nơi quyền năng và sự quan phòng của Thiên Chúa.

KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:

[1] Bài đọc I: Đức công chính của Thiên Chúa vượt trên tất cả.
          
[1.1] Sự khôn ngoan của Thiên Chúa vượt quá sự khôn ngoan của con người: Ông Gióp không tìm ra được lý do thỏa đáng tại sao ông phải chịu đau khổ. Các bạn ông tố cáo lý do tại sao ông phải đau khổ là vì tội lỗi ông đã phạm đến Thiên Chúa. Ông cực lực phản đối các bạn đã tố cáo ông; vì ông biết ông không bao giờ xúc phạm đến Thiên Chúa. Tuy vậy, ông cũng không dám nhận mình là người công chính. Ông nói: “Quả thật, tôi biết rõ thế này: Trước nhan Thiên Chúa, phàm nhân cho mình là công chính thế nào được? … Có ai lòng trí khôn ngoan, sức lực dũng mãnh, đương đầu với Người mà vẫn còn nguyên vẹn?” Ông biết khi ông tự nhận mình là công chính là ông đã ám chỉ Thiên Chúa bất công vì Ngài đã bắt người công chính chịu đau khổ. Vì thế, ông khiêm nhường nhìn nhận là mình không biết những gì xảy ra nơi Thiên Chúa.
          
[1.2] Uy quyền của Thiên Chúa và sự mỏng giòn yếu đuối của con người: Con người chỉ là một phần tử rất nhỏ khi so sánh với các phần tử khác của vũ trụ. Nếu các phần tử to lớn khác như núi non, biển cả, mặt trời, các tinh tú còn phải chịu sự điều khiển của Thiên Chúa, thì con người là ai mà dám mong được thóat ra ngòai sự điều khiển của Thiên Chúa. Ông Gióp thú nhận thân phận mỏng giòn của con người và nhìn nhận uy quyền của Thiên Chúa trong vũ trụ: “Người làm nên những điều vĩ đại khôn dò và những điều kỳ diệu không đếm xuể. Này, Người có đi qua tôi, tôi cũng chẳng thấy, Người có lướt tới, tôi cũng chẳng nhận ra. Này Người bắt đi, ai giành lại được? Ai dám hỏi Người: "Ngài làm gì thế?"”
          
[1.3] Thái độ thích ứng của con người trước Thiên Chúa: Con người không thể cãi lý với Thiên Chúa vì không có khôn ngoan đủ để hiểu biết hết tất cả các điều kỳ diệu Chúa đã làm. Nếu cái bình không thể cãi lý với người thợ gốm tại sao để nó là nguyên vẹn là đất sét mà lại nặn lên nó thành hình dạng cái bình, thì con người cũng không thể chất vấn Thiên Chúa tại sao cho con người có mặt trong cuộc đời hay tại sao cho làm người này mà không cho làm người khác. Thái độ thích ứng nhất của con người không phải là tranh cãi mà chỉ biết vâng lời và trông cậy vào tình thương của Thiên Chúa. Sau khi đã than thân trách phận và nguyền rủa ngày sinh của mình, ông Gióp hối hận và thốt lên: “Chẳng lẽ tôi lại tranh cãi, hay tìm lý để chống đối Người sao? Cho dù tôi có lý, tôi cũng không tranh cãi, nhưng sẽ xin Đấng xét xử tôi thương xót. Tôi có kêu cầu và Người đáp lại, tôi cũng chẳng tin là Người nghe tiếng tôi.”

[2] Phúc Âm: Con người sống bằng tin tưởng vào sự quan phòng của Thiên Chúa.
          
[2.1] Người môn đệ phải có thái độ sống như Chúa Giêsu: "Con chồn có hang, chim trời có tổ, nhưng Con Người không có chỗ tựa đầu." Con người có khuynh hướng tìm an tòan và tích trữ của cải cho tương lai, Chúa Giêsu thách đố các môn đệ từ bỏ khuynh hướng này và dạy con người phải hòan tòan tin tưởng vào sự quan phòng của Thiên Chúa. Ai không có can đảm theo lời Chúa dạy thì không thể làm môn đệ của Chúa, như chàng thanh niên giàu có đã buồn rầu bỏ đi vì anh có quá nhiều của cải.
          
[2.2] Mục đích trên hết và trước nhất của người môn đệ là loan báo Tin Mừng. Đức Giêsu nói với một người khác: "Anh hãy theo tôi!" Người ấy thưa: "Thưa Thầy, xin cho phép tôi về chôn cất cha tôi trước đã." Đức Giê-su bảo: "Cứ để kẻ chết chôn kẻ chết của họ. Còn anh, anh hãy đi loan báo Triều Đại Thiên Chúa." Nhiều người cho rằng Chúa Giêsu khuyến khích việc bất hiếu với cha mẹ vì dưới mắt con người không chôn cất cha mẹ là mang tội bất hiếu. Chắc chắn Chúa dạy phải thảo kính cha mẹ, nhưng đồng thời Chúa cũng dạy phải tin tưởng vào sự quan phòng của Thiên Chúa. Nếu việc chôn cất cha mẹ làm cản trở cho việc rao giảng Tin Mừng thì “hãy để kẻ chết chôn kẻ chết.” Làm sao kẻ chết có thể chôn kẻ chết? Điều Chúa muốn nói ở đây là hãy để con người phải chết chôn kẻ chết. Chúa sẽ quan phòng lo liệu để có người chôn cha mẹ mà không cần đến sự hiện diện của người con đã tận hiến cuộc đời cho Thiên Chúa.
          
[2.3] Người môn đệ không nuối tiếc những gì đã từ bỏ: Khi một người xin phép về từ biệt gia đình, Chúa Giêsu bảo người đó: "Ai đã tra tay cầm cày mà còn ngoái lại đàng sau, thì không thích hợp với Nước Thiên Chúa." Trong thực tế, lời khuyên này rất đúng cho kẻ cầm cày: để cày đất thẳng hàng, kẻ cầm cày không được ngóai lại đàng sau để nhìn; nếu làm như thế luống cày sẽ không thẳng. Trong cuộc đời tận hiến cũng vậy, nếu không dứt khóat từ bỏ, người tận hiến sẽ từ từ bị cám dỗ để lấy lại hết những gì mình đã từ bỏ: của cải vật chất, gia đình, ý riêng … nhiều khi còn lấy lại nhiều hơn những gì mình đã từ bỏ trước. Một khi đã quay trở về đường cũ, con người còn đâu nghị lực để làm chứng cho Tin Mừng?

--------------------------------------------------------------------------------
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:

- Chúng ta phải luôn tin tưởng vào sự khôn ngoan, uy quyền, và sự quan phòng của Thiên Chúa. Cám dỗ muôn đời của quỉ dữ là làm cho con người tin tưởng vào chính mình. Một khi con người nghĩ mình có thể làm chủ cuộc đời của mình, Thiên Chúa sẽ không còn chỗ đứng trong cuộc đời con người.

- Khi không hiểu được lý do của những việc xảy ra trong cuộc đời, chúng ta đừng vội trách Thiên Chúa bất công. Thái độ thích ứng nhất là chúng ta phải vững tin vào lòng thương xót Chúa và cầu xin để Ngài thêm sức chịu đựng hay cất khỏi nếu đẹp ý Ngài.

- Mục đích của con người khi còn sống trong cuộc trần này là làm vinh danh Thiên Chúa chứ không phải để lo thu tích của cải cho mình và gia đình. Tất cả những gì ngăn cản việc làm vinh danh Chúa, chúng ta phải có can đảm để khước từ chúng.

************
Viết bởi LM. Anthony Đinh Minh Tiên, OP
************

copied from loinhapthe.com

2 nhận xét :

  1. [SUY NIỆM]

    “Thầy bảo thật anh em, nếu anh em không trở lại và trở nên như trẻ thơ,
    anh em sẽ chẳng bao giờ được vào Nước Trời” (c. 3).
    Đây là một câu nói long trọng của Đức Giêsu.
    Như thế điều kiện để được vào Nước Trời là phải quay trở lại,
    và trở nên như trẻ thơ, sống theo tinh thần của trẻ thơ.
    Trở nên như trẻ thơ không phải là trở nên ấu trĩ, ngây ngô, khờ khạo,
    nhưng là khiêm hạ, tin cậy, phó thác cho Thiên Chúa.
    Vì thế thiên đàng có chỗ cho người lớn, người trưởng thành,
    những người đã sống tinh thần của trẻ thơ.
    Để trở lại và trở thành như trẻ thơ, cần nhiều hy sinh từ bỏ.
    Đức Giêsu đã trả lời câu hỏi của các môn đệ:
    “Ai là người lớn nhất trong Nước Trời ?” (c. 1).
    Người lớn nhất chính là người đã hạ mình xuống
    như em nhỏ đang đứng ở giữa các ông (c. 2).

    Đoạn Tin Mừng này đã gợi cho Chị Têrêsa bí quyết nên thánh,
    mà Chị gọi là con đường thơ ấu thiêng liêng.
    Chỉ cần sống như trẻ thơ là có hy vọng được nhận vào Nước Trời.
    Têrêsa đã kiên trì đi con đường này suốt cuộc đời ngắn ngủi của Chị.
    Và Chị đã nên thánh, đã thu hút bao người đi con đường này.
    Con đường này thật ra cũng chẳng phải là đường của Chị
    cho bằng là con đường của bài Tin Mừng hôm nay.

    Chị Têrêsa đã muốn sống cái đơn sơ, nhỏ bé của trẻ thơ.
    “Tôi muốn tìm thấy một cái thang để lên tới Đức Giêsu,
    Vì tôi quá nhỏ bé không lên nổi các bậc trọn lành.
    Lạy Chúa Giêsu, thang chính là cánh tay Ngài.
    Con không cần phải lớn lên, ngược lại con phải nhỏ mãi.”
    Têrêsa không nên thánh bằng những việc hãm mình kinh khủng,
    nhưng bằng những hy sinh nho nhỏ, những từ bỏ ý riêng.
    “Ai không có gan đóng đanh mình bằng những chiếc đanh lớn…
    thì phải chịu tử đạo bằng những chiếc ghim nhỏ.”
    Chị tin vào sức mạnh của những việc nhỏ bé được làm vì yêu.
    “Nhặt một cái kim ở dưới đất vì yêu mến,
    cũng có thể cải hóa một linh hồn.”
    Mối quan tâm duy nhất của Chị là làm vui lòng Chúa trong mọi sự.
    “Tôi vui sướng chịu đựng gian khổ,
    ngay cả chỉ để làm Chúa mỉm cười lấy một lần.”
    Têrêsa phó thác cho Chúa trong giây phút hiện tại.
    “Nghĩ tới dĩ vãng và bận tâm về tương lai dễ làm nản chí và thất vọng.
    Tôi chịu đựng từng giây phút một.
    Chúa trao cho tôi từng lúc điều tôi có thể chịu đựng, và chỉ thế thôi.”

    Têrêsa nói với chúng ta về cách cầu nguyện của Chị.
    “Tôi làm như mấy đứa bé chưa biết đọc.
    Tôi nói với Chúa cách đơn sơ điều tôi muốn nói với Người,
    và Người luôn nghe tôi.”
    Tuy sống tinh thần trẻ thơ, nhưng Têrêsa lại mang nhiều ước mơ lớn.
    Chị mong được đi truyền giáo khắp nơi, được vào Dòng Kín ở Hà Nội.
    “Nếu tôi là linh mục, tôi sẽ học cho giỏi tiếng Híp-ri và tiếng Hy-lạp,
    để hiểu tư tưởng của Thiên Chúa, được diễn tả bằng ngôn ngữ loài người.”

    Chắc chắn Têrêsa chẳng bao giờ là linh mục, và cũng chẳng đi Hà Nội.
    Nhưng lòng ao ước khiến Chị đã thực hiện những điều lớn lao.
    Đức Gioan Phaolô đệ nhị đã tôn Chị làm Tiến Sĩ Giáo Hội,
    dù Chị chưa học xong trung học, và qua đời khi mới hai mươi bốn tuổi.
    Têrêsa Hài Đồng Giêsu là một vị thánh được yêu thích,
    đơn giản chỉ vì Chị đã trở lại và trở thành như trẻ thơ.

    ************
    Viết bởi LM. Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
    ************

    copied from hdgmvietnam.org

    Trả lờiXóa
  2. [LỜI CẦU NGUYỆN]

    Lạy Chúa Giêsu, Tình Yêu của con,
    nếu Hội Thánh được ví như một thân thể
    gồm nhiều chi thể khác nhau,
    thì hẳn Hội Thánh không thể thiếu
    một chi thể cần thiết nhất và cao quý nhất.
    Đó là Trái Tim, một Trái Tim bừng cháy tình yêu.
    Chính tình yêu làm cho Hội Thánh hoạt động.
    Nếu trái tim Hội Thánh vắng bóng tình yêu,
    thì các tông đồ sẽ ngừng rao giảng,
    các vị tử đạo sẽ chẳng chịu đổ máu mình...
    Lạy Chúa Giêsu,
    cuối cùng con đã tìm thấy ơn gọi của con,
    ơn gọi của con chính là tình yêu.
    Con đã tìm thấy
    chỗ đứng của con trong Hội Thánh:
    nơi Trái tim Hội Thánh, con sẽ là tình yêu,
    và như thế con sẽ là tất cả,
    vì tình yêu bao trùm mọi ơn gọi trong Hội Thánh.
    Lạy Chúa, với chỗ đứng Chúa ban cho con,
    mọi ước mơ của con được thực hiện.
    (dựa theo lời của thánh Têrêxa)

    ************
    Viết bởi LM. Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
    ************

    copied from hdgmvietnam.org

    Trả lờiXóa