------------
BÀI ĐỌC I ------------
Lời Chúa trích sách Gióp
(1) Sau cùng, ông Gióp mở
miệng nguyền rủa ngày ông chào đời.
(2) Ông Gióp lên tiếng nói:
(3) Phải chi đừng xuất hiện
ngày tôi đã chào đời, cũng như đêm đã báo: "Đứa con trong bụng mẹ là một
nam nhi!"
(11) Sao tôi không chết đi
lúc vừa mới chào đời, không tắt thở ngay khi lọt lòng mẹ?
(12) Sao lại có hai đầu gối
đỡ lấy tôi, có đôi vú cho tôi bú mớm?
(13) Chẳng vậy thì giờ đây
tôi đã nằm uống yên hàn, đã an giấc nghỉ ngơi
(14) cùng các bậc vương hầu
khanh tướng đã xây lăng xây mộ cho mình,
(15) hay những bậc thủ lãnh
vàng bạc chất đầy nhà.
(16) Chẳng vậy thì giờ đây
tôi đã không hiện hữu, khác nào thai nhi chết yểu bị đem chôn, hay trẻ sơ sinh
không nhìn thấy ánh sáng.
(17) Tại đó, kẻ hung tàn
không còn quấy phá nữa, cũng tại đó người kiệt sức lại được nghỉ ngơi.
(20) Sao Ngài lại ban ánh
sáng cho kẻ khốn cùng, ban sự sống cho ai nuốt cay ngậm đắng?
(21) Họ là những người mong
chết mà không được, tìm cái chết hơn cả tìm kho báu.
(22) Họ phấn khởi mừng vui,
hân hoan vì tìm thấy phần mộ.
(23) Sao lại ban ánh sáng và
sự sống cho kẻ chẳng biết mình đi đâu, cho kẻ bị Thiên Chúa giam hãm tư bề? (G
3, 1-3. 11-17. 20-23)
------------
PHÚC ÂM ------------
Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo Thánh Lu-ca
(51) Khi đã tới ngày Đức
Giê-su được rước lên trời, Ngài nhất quyết đi lên Giê-ru-sa-lem.
(52) Ngài sai mấy sứ giả đi
trước. Họ lên đường và vào một làng người Sa-ma-ri để chuẩn bị cho Người đến.
(53) Nhưng dân làng không
đón tiếp Ngài, vì Ngài đang đi về hướng Giê-ru-sa-lem.
(54) Thấy thế, hai môn đệ
Ngài là ông Gia-cô-bê và ông Gio-an nói rằng: "Thưa Thầy, Thầy có muốn
chúng con khiến lửa từ trời xuống thiêu huỷ chúng nó không?"
(55) Nhưng Đức Giê-su quay
lại quở mắng các ông. Rồi Thầy trò đi sang làng khác. (Lc 9, 51-56)
--------------------------------------------------------------------------------
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Phản ứng của con người khi gặp trái ý hay đau khổ.
Khi gặp trái ý hay đau khổ
trong cuộc đời, con người thường có 3 khuynh hướng:
(1) Trách Thiên Chúa hay
trách Trời: bắt con người phải đau khổ như những lời mở đầu của Truyện Kiều:
“Trời xanh quen thói má hồng đánh ghen … Bắt phong trần phải phong trần, Cho
thanh cao mới được phần thanh cao.”
(2) Trách tha nhân: Có thể
là cha mẹ, “Đời cha ăn mặn đời con khát nước.” Có thể là tha nhân như triết gia
hiện sinh J.P. Sastre nói: “Tha nhân là hỏa ngục.” Hay như phản ứng của 2 Tông
Đồ Giacôbê và Gioan hôm nay: muốn lửa từ trời xuống thiêu rụi các thành của
Samaria.
(3) Trách chính mình: đã
sinh ra dưới một ngôi sao xấu như ông Gióp hôm nay.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
[1] Bài đọc I: Phản ứng
của ông Job: than thân trách phận!
[1.1] Ông Gióp ước mong mình không có mặt trong cuộc đời. Nhiều
người cho những lời ông Gióp nguyền rủa ngày chào đời của ông: “Phải chi đừng
xuất hiện ngày tôi đã chào đời, cũng như đêm đã báo: Đứa con trong bụng mẹ là
một nam nhi!” là một lời nguyền rủa Chúa; nhưng nếu xét kỹ chúng ta không thấy
ông ám chỉ Chúa. Đúng ra, đây là những lời than thân trách phận của một người
chưa tìm ra nguyên nhân của đau khổ trong cuộc đời.
[1.2] Ông Gióp ước mong mình được chết. Nếu sống trong cuộc đời con
người chỉ thấy tòan những đau khổ thì chết là một sự giải thóat. Chúng ta cần
lưu ý Sách Gióp cũng như các Sách Khôn Ngoan được viết vào khỏang thế kỷ 5 – 2
BC, và chịu ảnh hưởng rất nhiều của nền văn minh Hy-Lạp. Họ coi thân xác là
ngục tù giam hãm linh hồn nên chết là giải thóat linh hồn khỏi xác, và sẽ không
còn phải chịu đau khổ nữa. Đối với người Do-Thái, niềm tin vào cuộc sống đời
sau và làm sao để đạt được cuộc sống đó chưa rõ nét cho tới khi được mặc khải
bởi Chúa Giêsu. Đó là lý do tại sao ông nói: “Chẳng vậy thì giờ đây tôi đã
không hiện hữu, khác nào thai nhi chết yểu bị đem chôn, hay trẻ sơ sinh không
nhìn thấy ánh sáng. Tại đó, kẻ hung tàn không còn quấy phá nữa, cũng tại đó
người kiệt sức lại được nghỉ ngơi.”
[1.3] Ông Gióp không hiểu nguyên do của đau khổ: Vì không hiểu mục
đích của cuộc đời nên ông Gióp cũng chẳng tìm ra được ý nghĩa của cuộc đời. Con
người sống trong cuộc đời này để làm gì? Chẳng lẽ để chịu đau khổ? Nếu sống chỉ
để chịu đau khổ thì chết tốt hơn. Ông không tìm ra được những câu trả lời thỏa
đáng cho những câu hỏi này: “Sao Người lại ban ánh sáng cho kẻ khốn cùng, ban
sự sống cho ai nuốt cay ngậm đắng? Họ là những người mong chết mà không được,
tìm cái chết hơn cả tìm kho báu. Họ phấn khởi mừng vui, hân hoan vì tìm thấy
phần mộ. Sao lại ban ánh sáng và sự sống cho kẻ chẳng biết mình đi đâu, cho kẻ
bị Thiên Chúa giam hãm tư bề?”
[2] Phúc Âm: Phản ứng của
hai ông Giacôbê và Gioan: muốn tiêu diệt đối phương.
[2.1] Người Do-Thái và người Samaria: Cách tốt và ngắn nhất nếu đi
từ Galilea tới Jerusalem là băng ngang qua Samaria; nhưng hầu hết các người
Do-Thái đều tránh dùng lối đó vì giữa hai bên có một mối thù không đội trời
chung. Người Do-Thái dùng hai lối khác đi lên Jerusalem: hoặc đi đường ven biển
hoặc đi dọc theo sông Jordan đến Jericho rồi đi lên Jerusalem. Người Samaria
tìm đủ mọi cách để ngăn cản không cho người Do-Thái đi ngang qua lãnh thổ của
họ như ta thấy hôm nay: Dân làng không đón tiếp Người, vì Người đang đi về
hướng Jerusalem.
[2.2] Phản ứng của Giacôbê và Gioan: "Thưa Thầy, Thầy có muốn
chúng con khiến lửa từ trời xuống thiêu huỷ chúng nó không?" Đây là phản ứng
thông thường của người Do-Thái dành cho Dân Ngọai. Các ông nghĩ Chúa Giêsu đã
khiêm nhường hạ mình xuống để vào làng và để rao giảng Tin Mừng cho họ, thế mà
họ lại từ chối không đón nhận; vì vậy họ không đáng được nghe Tin Mừng và cũng
không đáng sống vì đã từ chối Con Thiên Chúa.
[2.3] Phản ứng của Chúa Giêsu: Ngài quay lại quở mắng các ông. Tiêu
diệt đối phương không phải là cách tốt nhất để giải quyết xung đột nhưng làm
cho họ trở thành bạn thì sẽ giải quyết mọi vấn đề. Khi A. Lincoln bị phê bình là
quá mềm dẻo trong cách đối xử với kẻ thù và được nhắc nhở bổn phận của ông là
diệt trừ họ, ông trả lời: “Chẳng phải tôi tiêu diệt kẻ thù khi tôi làm họ trở
thành bạn hữu?” Chương 4 của Phúc Âm Gioan tường thuật Chúa Giêsu đã hóan cải
người phụ nữ xứ Samaria thành nhà truyền giáo đầu tiên trước cả các Tông Đồ.
Sách Tông Đồ Công Vụ tường thuật sau cuộc tử đạo đầu tiên của Phó Tế Stephen,
Philip đi giảng ở Samaria, chữa trị nhiều người, và làm cho nhiều người tin vào
Chúa Giêsu (Acts 8:4-8). Nếu các Tông Đồ đã khiến lửa từ trời xuống thiêu hủy
các thành Samaria, thì làm sao kiếm được các tín hữu tin vào Chúa.
--------------------------------------------------------------------------------
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Chúng ta may mắn hơn ông
Gióp vì đã được Chúa Giêsu mặc khải cho biết mục đích của cuộc đời và làm sao
để đạt tới đích điểm đó. Đau khổ trái ý trong cuộc đời cần thiết để thanh luyện
và chứng tỏ niềm tin của chúng ta vào Thiên Chúa.
- Chúng ta không thể hiểu
nổi hết kế họach của Thiên Chúa vì nhiều giới hạn của con người. Vì thế, khi
gặp trái ý hay thử thách, chúng ta cần phải bắt chước gương Chúa Giêsu và Đức
Mẹ. Các Ngài giữ những sự ấy và suy niệm trong lòng; thay vì than thân, trách
phận hay tiêu diệt đối phương.
- Tiêu diệt đối phương không
phải là cách để giải quyết xung đột, nhưng biến họ thành bạn là cách hay nhất
để tiêu diệt mọi xung đột.
************
Viết bởi LM. Anthony Đinh
Minh Tiên, OP
************
copied from loinhapthe.com
[SUY NIỆM]
Trả lờiXóaSống là lên đường.
Hai lần tiên báo về cái chết sắp đến
cho thấy Đức Giêsu biết rõ con đường mình sắp đi,
và những gì sẽ xảy ra ở cuối đường (Lc 9, 22. 44).
Bị bắt, bị nộp, bị loại bỏ, bị giết chết,
là những điều tự nhiên ai cũng gớm ghét, sợ hãi và muốn né tránh.
Đức Giêsu cũng vậy, vì Ngài mang trọn phận người như ta.
“Đức Giêsu nhất quyết đi lên Giêrusalem” (c. 51).
Lên Giêrusalem là một quyết định đắn đo và nghiêm túc,
cũng là một chọn lựa tự do và can đảm của Đức Giêsu,
bởi lẽ lên đó là chấp nhận đối diện với cái chết bi đát.
Giêrusalem là trung tâm hoạt động của các nhà lãnh đạo Do Thái giáo,
những người đang âm mưu bắt được Đức Giêsu để thủ tiêu.
Muốn được sống yên thân, Đức Giêsu chỉ cần đừng lên thành đô ấy,
chỉ cần giới hạn hoạt động của mình ở Galilê.
Lên Giêrusalem trong tình thế dầu sôi lửa bỏng như bây giờ
là làm một cuộc Xuất Hành mới (Lc 9, 31), đầy bất trắc hiểm nguy.
Nhưng Đức Giêsu không sợ đến với nơi Cha muốn mình đến:
“Hôm nay, ngày mai và ngày mốt, tôi phải tiếp tục đi,
vì một ngôn sứ mà chết ngoài thành Giêrusalem thì không được” (Lc 13, 33).
Giêrusalem là nơi Đức Giêsu hiến mình qua cái chết vì vâng phục,
nhưng Giêrusalem cũng là nơi Ngài được phục sinh và rước lên trời (c. 51).
Tin Mừng Luca coi việc lên Giêrusalem như một hành trình dài (9, 51-19, 27).
Ngài cố ý đi ngang qua vùng đất của người Samari.
Giữa người Do Thái và người Samari có sự xung khắc.
Người Do Thái khinh người Samari, người Samari thù người Do Thái.
Chính vì thế khi biết nhóm Thầy trò lên đường đi Giêrusalem dự lễ,
người dân một ngôi làng Samaria đã từ chối tiếp đón.
Giacôbê và Gioan, từng được Thầy gọi là con của thiên lôi (Mc 3, 17),
đã muốn xin cho mình được chia sẻ quyền năng trừng phạt của Thầy.
Họ muốn làm như ngôn sứ Êlia ngày xưa (2 V 1, 10. 12),
“khiến lửa từ trời xuống thiêu hủy bọn chúng” (c. 54).
Nhưng Thầy Giêsu, người dẫn đầu, đã quay lại quở mắng hai ông.
Ngài chẳng bao giờ dùng quyền lực để trừng phạt kẻ từ chối mình.
Ngài sống điều Ngài đã giảng cho các môn đệ (Lc 6, 29).
Làm sao có thể giết người khác chỉ vì họ không đón nhận mình?
Quyền lực của Thiên Chúa không đe dọa, không áp đặt,
cũng không bóp chết tự do mà Ngài đã ban cho con người.
Sự bao dung của Đức Giêsu cho ta thấy sự bao dung của Thiên Chúa.
Chúng ta có thể học được nhiều điều từ thái độ này.
Như các môn đệ, chúng ta cũng thích thi thố quyền lực.
Chúng ta cũng thích dùng lửa khi có lửa trong tay.
Chúng ta không chấp nhận một Kitô giáo có vẻ yếu đuối, chịu lép vế.
Thầy Giêsu và các học trò đã đi sang làng khác (c. 56).
************
Viết bởi LM. Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
************
copied from hdgmvietnam.org
[LỜI CẦU NGUYỆN]
Trả lờiXóaLạy Chúa,
xin dạy con luôn tươi tắn và dịu dàng
trước mọi biến cố của cuộc sống,
khi con gặp thất vọng, gặp người hờ hững vô tâm,
hay gặp sự bất trung, bất tín
nơi những người con tin tưởng cậy dựa.
Xin giúp con gạt mình sang một bên
để nghĩ đến hạnh phúc người khác,
giấu đi những nỗi phiền muộn của mình
để tránh cho người khác phải đau khổ.
Xin dạy con biết tận dụng đau khổ con gặp trên đời,
để đau khổ làm con thêm mềm mại,
chứ không cứng cỏi hay cay đắng,
làm con nhẫn nại chứ không bực bội,
làm con rộng lòng tha thứ,
chứ không hẹp hòi hay độc đoán, cao kỳ.
Ước gì không ai sút kém đi
vì chịu ảnh hưởng của con,
không ai giảm bớt lòng thanh khiết, chân thật,
lòng cao thượng, tử tế,
chỉ vì đã là bạn đồng hành của con
trong cuộc hành trình về quê hương vĩnh cửu.
Khi con loay hoay với bao nỗi lo âu bối rối,
xin cho con có lúc
thì thầm với Chúa một lời yêu thương.
Ước chi đời con là cuộc đời siêu nhiên,
tràn trề sức mạnh để làm việc thiện,
và kiên quyết nhắm tới lý tưởng nên thánh. Amen.
(dịch theo Learning Christ)
************
Viết bởi LM. Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
************
copied from hdgmvietnam.org