------------
BÀI ĐỌC I ------------
Lời
Chúa trích sách Khải huyền
(1) Tôi thấy
trong tay hữu Đấng ngự trên ngai một cuốn sách viết cả trong lẫn ngoài, niêm bảy
ấn.
(2) Rồi tôi thấy
một thiên thần dũng mãnh lớn tiếng công bố: "Ai xứng đáng mở cuốn sách và
tháo ấn niêm phong?"
(3) Nhưng không
ai ở trên trời, dưới đất hay trong lòng đất, có thể mở cuốn sách và nhìn vào
đó.
(4) Tôi khóc nức
nở, vì không ai được coi là xứng đáng mở cuốn sách và nhìn vào đó.
(5) Một trong
các vị Kỳ Mục bảo tôi: "Đừng khóc nữa! Này đây, Sư Tử xuất thân từ chi tộc
Giu-đa, Chồi Non của Đa-vít đã chiến thắng, Người sẽ mở cuốn sách và bảy ấn
niêm phong."
(6) Bấy giờ tôi
thấy đứng ở giữa ngai và bốn Con Vật, giữa các vị Kỳ Mục, một Con Chiên, trông
như thể đã bị giết; Chiên đó có bảy sừng và bảy mắt, tức là bảy thần khí của
Thiên Chúa đã được sai đi khắp mặt đất.
(7) Con Chiên đến
lãnh cuốn sách từ tay hữu Đấng ngự trên ngai.
(8) Khi Con
Chiên đã lãnh cuốn sách, thì bốn Con Vật và hai mươi bốn vị Kỳ Mục phủ phục xuống
trước mặt Con Chiên, mỗi vị tay cầm đàn, tay nâng chén vàng đầy hương thơm, tức
là những lời cầu nguyện của dân thánh.
(9) Các vị hát một
bài ca mới rằng:
"Ngài xứng
đáng lãnh nhận cuốn sách
và mở ấn niêm
phong, vì Ngài đã bị giết
và đã lấy máu
đào chuộc về cho Thiên Chúa
muôn người thuộc
mọi chi tộc và ngôn ngữ,
thuộc mọi nước,
mọi dân.
(10) Ngài cũng
làm cho họ
thành một vương
quốc, thành những tư tế,
để phụng thờ
Thiên Chúa chúng ta,
và họ sẽ làm chủ
mặt đất này." (Kh 5, 1-10)
------------
PHÚC ÂM ------------
Tin
Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo Thánh Lu-ca
(41) Khi đến gần
Giê-ru-sa-lem và trông thấy thành, Đức Giê-su khóc thương
(42) mà nói:
"Phải chi ngày hôm nay ngươi cũng nhận ra những gì đem lại bình an cho
ngươi! Nhưng hiện giờ, điều ấy còn bị che khuất, mắt ngươi không thấy được.
(43) Thật vậy, sẽ
tới những ngày quân thù đắp luỹ chung quanh, bao vây và công hãm ngươi tư bề.
(44) Chúng sẽ đè
bẹp ngươi và con cái đang ở giữa ngươi, và sẽ không để hòn đá nào trên hòn đá
nào, vì ngươi đã không nhận biết thời giờ ngươi được Thiên Chúa viếng
thăm." (Lc 19, 41-44)
--------------------------------------------------------------------------------
GIỚI
THIỆU CHỦ ĐỀ: Khóc!
Con người khóc
vì nhiều lý do: (1) Vì tiếc, vì không đạt được điều mình muốn: Em bé muốn xem
tivi; bố mẹ bắt vào đi ngủ. (2) Vì thương, thân nhân và bạn hữu khóc thương người
chết; vì họ không còn được sống nữa. (3) Vì tội nghiệp, khi thấy một người chịu
quá nhiều đau khổ, nhất là chịu đau khổ cho mình. (4) Vì vui sướng, khi nhìn thấy
kết quả vinh quang sau khi đã trải qua bao hy sinh gian khổ để đạt được (cầu thủ
TVH khi đạt huy chương vàng). Trong Bài đọc I, Thánh Gioan khóc nức nở vì sợ
không đạt được ý muốn. Ngài muốn biết những gì trong Cuộn Sách, vì nó liên quan
đến lịch sử của nhân lọai sắp xảy ra; nhưng không tìm được ai xứng đáng để mở 7
ấn niêm phong của Cuộn Sách. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu khóc vì tội nghiệp cho
dân Thành Giêrusalem, vì họ không nhận ra ý nghĩa và mục đích sự thăm viếng của
Ngài. Chúa cũng khóc vì Ngài biết Thành sẽ bị phá hủy bình địa (70 AD), và dân
Thành sẽ tan tác như chiên không người chăn.
KHAI
TRIỂN BÀI ĐỌC:
[1] Bài
đọc I: Thị kiến Cuộn Sách và 7 ấn niêm phong
“Tôi thấy trong
tay hữu Đấng ngự trên ngai một Cuộn Sách viết cả trong lẫn ngoài, được niêm bảy
ấn. Rồi tôi thấy một thiên thần dũng mãnh lớn tiếng công bố: "Ai xứng đáng
mở cuốn sách và tháo ấn niêm phong?" Nhưng không ai ở trên trời, dưới đất
hay trong lòng đất, có thể mở Cuộn Sách và nhìn vào đó.”
- Cuộn Sách chứa
đựng ý muốn kỳ diệu của Thiên Chúa liên quan đến mọi biến cố sẽ xảy ra trong thời
kỳ sau hết như đã nói từ ban đầu (x/c Rev 1:9). Nội dung của Cuộn Sách có những
gì? Có nhiều ý kiến khác nhau; nhưng đa số các học giả đồng ý nội dung của Cuộn
Sách là những gì được viết trong (Rev 6:1-8:1).
- Gioan khóc nức
nở, vì không ai được coi là xứng đáng mở cuốn sách và nhìn vào đó. Nếu không ai
mở Cuộn Sách, làm sao con người biết được những gì sẽ xảy ra? Gioan muốn biết,
đó là lý do tại sao ông khóc.
- Một trong các
vị Kỳ Mục bảo tôi: "Đừng khóc nữa! Này đây, Sư Tử xuất thân từ chi tộc
Giuđa, Chồi Non của Đavít đã chiến thắng, Người sẽ mở cuốn sách và bảy ấn niêm
phong." Truyền thống Do-Thái tin Đấng Thiên Sai sẽ xuất thân từ chi tộc
Giuđa và là chồi non của Nhà Đavít.
- “Con Chiên,
trông như thể đã bị giết; Chiên đó có bảy sừng và bảy mắt, tức là bảy thần khí
của Thiên Chúa đã được sai đi khắp mặt đất. Con Chiên đến lãnh cuốn sách từ tay
hữu Đấng ngự trên ngai.” Con Chiên là danh hiệu chính thức của Đức Kitô, được
dùng 28 lần trong Sách Khải Huyền. Ngài được gọi là Chiên Thiên Chúa, Đấng xóa
tội trần gian (Jn 1:29).
- Khi Con Chiên
đã lãnh cuốn sách từ tay của Đấng ngự trên Ngai, thì bốn Con Vật và 24 vị Kỳ Mục
phủ phục xuống trước mặt Con Chiên, mỗi vị tay cầm đàn, tay nâng chén vàng đầy
hương thơm, tức là những lời cầu nguyện của dân thánh.
- Các vị hát một
bài ca mới: Bài ca mới tương xứng với tên mới được tặng cho Người chiến thắng,
cho Jerusalem mới, cho trời mới đất mới, và cho vũ trụ được đổi mới.
- Ngài xứng đáng
lãnh nhận Cuộn Sách và mở ấn niêm phong, vì Ngài đã bị giết và đã lấy máu đào
chuộc về cho Thiên Chúa: Bằng Cuộc Thương Khó, cái chết, và sự Phục Sinh vinh
hiển, Đức Kitô đã bắt đầu một vương quốc mới cho Thiên Chúa.
- Muôn người thuộc
mọi chi tộc và ngôn ngữ, thuộc mọi nước, mọi dân: 4 danh từ này có ý nói tất cả
mọi dân tộc trên địa cầu. Sách Khải Huyền giới hạn trong vòng các Kitô hữu trên
địa cầu, những người đã đáp trả lời mời gọi và tháp tùng Con Chiên mà thôi.
- Ngài cũng làm
cho họ thành một vương quốc, thành những tư tế, để phụng thờ Thiên Chúa chúng
ta, và họ sẽ làm chủ mặt đất này: Những người đi theo Con Chiên là dân của Con
Chiên, họ trở thành những tư tế để ca ngợi và phụng thờ Thiên Chúa; và cùng với
Con Chiên, họ sẽ làm chủ mặt đất.
[2] Phúc
Âm: Chúa Giêsu khóc thương Thành Jerusalem.
[2.1] Chúa Giêsu khóc: Mang thân xác con
người, Chúa Giêsu có đầy đủ cảm xúc như một con người. Tin Mừng đã tường thuật
2 lần Chúa khóc:
(1) Vì thương
Thành Jerusalem như trình thuật hôm nay (Lk 19:41). Trong Cuộc Thương Khó, chặng
thứ 8 của 14 Đàng Thánh Giá, Chúa Giêsu đứng lại yên ủi dân Thành Jerusalem vì
họ khóc thương Ngài. Chúa Giêsu yên ủi họ: “Đừng khóc thương Ta, nhưng hãy khóc
thương các ngươi và con cháu của các ngươi” (Lk 23:28). Chúa Giêsu biết rõ mục
đích tại sao Ngài chịu đau khổ, nhưng dân Thành không biết. Điều có lẽ Chúa muốn
nhấn mạnh cho họ biết ở đây là họ hãy khóc thương cho chính họ và cho con cháu
của họ; vì tội lỗi của họ và con cháu mà Chúa đã phải gánh lấy Cuộc Thương Khó
mà Ngài đang chịu.
(2) Vì tiếc
thương Lazarô (Jn 11:35)? Nhiều người tin Chúa khóc vì thương Lazarô không còn
sống nữa; nhưng suy nghĩ này cần được xét lại vì không có căn bản vững chắc. Có
lẽ việc ông đừng trở lại thế gian có lẽ hạnh phúc cho ông hơn vì ít lâu nữa ông
sẽ cùng được chung phần vinh quang với Chúa, và kẻ thù không có lý do để giết
Chúa Giêsu. Ngài khóc là vì thấy sự chết gây đau khổ cho con người. Ngài muốn
Mary và mọi người hiểu: “Ai sống và tin vào Ngài, sẽ không chết bao giờ” (Jn
11:25). Nếu ai cũng hiểu như thế, cái chết sẽ là một niềm vui.
[2.2] Hai lý do tại sao Chúa khóc:
(1) Vì dân Thành
Jerusalem không nhận ra Chúa: Khỏang lưng chừng Đồi Olive, ngày nay có một nguyện
đường gọi là Nguyện Đường Chúa Khóc. Truyền thống tin chính tại đây, Chúa Giêsu
đã nhìn thấy tòan bộ Đền Thánh Jerusalem và sự huy hòang của nó, và Ngài đã
khóc vì thương dân Thành. Lý do Ngài khóc vì tội nghiệp họ đã không nhận ra Đấng
đem bình an: “Phải chi ngày hôm nay ngươi cũng nhận ra những gì đem lại bình an
cho ngươi! Nhưng hiện giờ, điều ấy còn bị che khuất mắt ngươi không thấy được.”
Nguyên ngữ Jerusalem ghép bởi 2 chữ: động từ yrw, có nghĩa là “thiết lập,” và
danh từ salem, có nghĩa là “bình an.” Chúa Giêsu là Đấng từ Trời xuống thiết lập
bình an và chính Ngài đang ở giữa họ; nhưng họ đã không nhận ra Ngài.
(2) Vì Thành sẽ
bị phá hủy tan tành: “Thật vậy, sẽ tới những ngày quân thù đắp luỹ chung quanh,
bao vây và công hãm ngươi tư bề. Chúng sẽ đè bẹp ngươi và con cái đang ở giữa
ngươi, và sẽ không để hòn đá nào trên hòn đá nào, vì ngươi đã không nhận biết
thời giờ ngươi được Thiên Chúa viếng thăm.” Lời tiên tri này ứng nghiệm năm 70
AD, khi quân đội Rôma đem quân vây hãm và phá hủy bình địa Đền Thờ và Thành.
Cho tới ngày nay Đền Thờ vẫn chưa được xây lại và vết tích của hoang tàn đổ nát
vẫn còn cho các du khách viếng Jerusalem.
--------------------------------------------------------------------------------
ÁP
DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Con người khóc
vì tiếc và vì thương. Cái khóc của con người có thể sai vì lý do tiếc hay
thương có thể sai. Cái khóc của Chúa Giêsu luôn luôn đúng vì lý do tại sao Ngài
khóc là sự thật. Chúng ta cần tìm hiểu rõ lý do tại sao mình khóc.
************
Viết bởi LM.
Anthony Đinh Minh Tiên, OP
************
copied from
loinhapthe.com
[SUY NIỆM]
Trả lờiXóaNgười ta có thể khóc vì nhiều lý do.
Khóc vì buồn thương, khóc vì tình yêu của mình bị từ chối.
Khóc vì tiếc nuối một điều tốt đẹp bị hủy hoại.
Một người đàn ông khóc là chuyện không thường xảy ra.
Chính vì thế chúng ta ngỡ ngàng khi thấy Đức Giêsu khóc.
Con Thiên Chúa nhập thể biết đến nỗi đau của phận người.
Giọt nước mắt của Ngài cho thấy Ngài thật sự có một trái tim.
Đức Giêsu khóc khi đến gần và trông thấy thành phố Giêrusalem.
Trong thành Giêrusalem có ngôi Đền thờ lộng lẫy (Lc 21, 5).
Đền thờ ấy là Đền thờ thứ hai được xây sau khi dân lưu đày trở về.
Còn Đền thờ thứ nhất do Salômôn xây, đã bị quân Babylon phá hủy.
Vua Hêrôđê Cả đã trùng tu và nới rộng Đền thờ thứ hai này.
Công việc sửa sang kéo dài từ năm 20 trước công nguyên,
đến năm 64 sau công nguyên mới hoàn tất.
Vào thời gian này, người Do Thái nổi dậy chống lại quân Rôma.
Vào lễ Vượt qua năm 70, thành phố bị vây hãm (c. 43).
Đền thờ bị thiêu hủy sau tám mươi tư năm tu sửa.
Đây là một bi kịch lớn mà Đức Giêsu đã linh cảm với nỗi đớn đau.
Bài Tin Mừng hôm nay
nằm ngay sau biến cố Đức Giêsu lên Giêrusalem lần cuối (Lc 19, 28).
Ngài biết đây là lần cuối, nên giữa bầu khí tung hô của dân chúng,
Đức Giêsu lại rơi vào nỗi đau buồn, xót xa.
Ngài sẽ là vị ngôn sứ phải chết ở trong thành này (Lc 13, 33).
Như mọi người Do Thái khác, Đức Giêsu quý thành phố và Đền thờ.
Thành phố Giêrusalem là thủ đô của đất nước.
Đền thờ là nơi mỗi năm Ngài lên đó dự các lễ lớn đôi ba lần.
Đây là nhà Cha của Ngài, là nhà cầu nguyện (Lc 2, 49; 19, 46).
Nhưng mọi điều tốt đẹp Ngài đang thấy, có ngày sẽ đổ vỡ tan hoang.
“Không để hòn đá nào trên hòn đá nào” (c. 44).
Thiên Chúa là Đấng đã đi thăm Dân Israel (Lc 1, 68; 7, 16; 19, 44).
Ngài thăm Dân Ngài qua Người Con là Đức Giêsu (Lc 1, 78).
Ngài đến thăm để đem ơn cứu độ, đem lại bình an (c. 42).
Hôm nay Thiên Chúa vẫn tiếp tục đi thăm nhân loại.
Ngài vẫn sai Con của Ngài đến với chúng ta để ban ơn bình an.
Nhưng con người hôm nay có thể khép lòng, và để lỡ cơ hội quý báu.
“Ngài đã đến nhà mình, nhưng người nhà chẳng chịu đón nhận” (Ga 1, 11).
Làm sao mỗi Kitô hữu nhận ra thời điểm Ngài đến thăm mình? (c. 44).
Thế giới Tây phương hôm nay đang có khuynh hướng loại trừ Thiên Chúa.
Họ nhân danh tự do tôn giáo để loại trừ tôn giáo ra khỏi đời sống xã hội.
Nhưng không có Trời thì ai ở được với ai.
Nhân loại bị kéo vào những cuộc chiến tranh, thù hận không lối thoát.
Hãy để Thiên Chúa đi vào đời bạn và chi phối những chọn lựa của bạn.
Chỉ trong Thiên Chúa mọi sự mới có nền tảng vững bền.
Nếu không, như Giêrusalem, chúng ta chỉ còn là những bức tường than khóc.
************
Viết bởi LM. Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
************
copied from hdgmvietnam.org
[LỜI CẦU NGUYỆN]
Trả lờiXóaLạy Chúa Giêsu là Con Thiên Chúa,
Chúa đã muốn trở nên con của loài người,
con của trái đất, con của một dân tộc.
Chúa vẫn yêu mến dân tộc của Chúa
dù họ từ khước Tin Mừng
và đóng đinh Chúa vào thập giá.
Xin cho chúng con biết yêu mến quê hương,
một quê hương còn nghèo nàn lạc hậu
sau những năm dài chiến tranh,
một quê hương đang mở ra trước thế giới
nhưng lại muốn giữ gìn bản sắc dân tộc
và bảo vệ nền đạo lý của cha ông.
Xin cho chúng con đừng nhắm mắt ngủ yên
trong sự an toàn và tiện nghi vật chất,
nhưng biết trăn trở trước nỗi khổ đau,
và làm một điều gì đó thật cụ thể
cho những đồng bào quanh chúng con.
Ước gì chúng con biết phục vụ đất nước
bằng khối óc, quả tim và đôi tay.
Và ước gì chúng con biết khiêm tốn
cộng tác với muôn người thiện chí.
************
Viết bởi LM. Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
************
copied from hdgmvietnam.org